Em và con hẻm nhàn nhạt

Tôi nhìn em nhàn nhạt mỗi khi qua khung cửa ban công. Em không rực rỡ, bình thường và thậm chí thật nhàm chán. Nhưng cái khung cảnh nhàn nhạt đó khi không còn nữa, sáng nay tôi ngồi đây, một sáng thanh tĩnh cuối tuần. Tôi bỗng nhớ em.

Nằm trong một ngõ hẻm, đi cũng vòng vòng mấy lần mới tới được đường cái. Ở nơi này, sở hữu một không gian đủ yên tĩnh. Nếu ngày thường có dịp đến đây 8, 9 giờ sáng người ta sẽ nghe được cái thinh lặng của tiếng chim kêu và cả gió xào xác trên đó.
Như một bông hoa hồng hoang, tôi nghĩ em như vậy. Nhỏ nhắn một chút cứng cáp. Em đối diện ban công tôi trong một dãy nhà cao 2 lầu cũ kĩ mà người ta cho em thuê ở. Những giàn bông giấy rũ che nhưng nhiều khi cũng không che đi được vẻ ngại ngùng của em khi tôi tò mò nhìn chòng chọc qua đó.

Sáng nào cũng vậy, từ trên ban công nhìn xuống, em lặng lẽ đẩy chiếc cổng cũ kĩ và chen chúc chiếc xe mình ra khỏi đó cách khó khăn. Em vẫn thường ra khỏi nhà sớm hơn tôi nửa tiếng. Sáng nào cũng vậy, mùa mưa cũng như nắng, đều đều.
Tôi chẳng hiểu, chủ nhật em làm gì, nhưng từ khi tôi biết và để ý em thì những buổi sáng đó, em đều đi vắng. Em về quê chăng.
Mọi thứ vốn nhàn nhạt và nhỏ bé như chính cuộc đời tôi vậy, một ngõ vắng lặng với nền xi măng rải, hàng ngày đều đều có người đến đi thu rác, quét một lượt và cuối cùng chẳng có gì. Con hẻm cụt, vắng lặng, mỗi buổi sáng là tiếng chim hót, đêm về vài tiếng nhạc, ti vi bật lớn rồi những ngọn đèn từ từ mờ dần tại các căn phòng rồi tắt lụm. 
Phòng em ánh sáng hiu hắt, chẳng có gì, chả có tiếng cười, chẳng có nhạc và như ánh sáng nhạt nhoà là thứ duy nhất người ta biết rằng nơi đó có người sống. Bóng đêm chìm vào và mọi thứ trở thành im lặng và cả trống rỗng nữa.


Ở đời này hình như là vậy, cái gì cứ đều đều xảy ra hàng ngày, thì lúc nó người ta như trơ ra và cảm xúc cũng chả còn. Một ngày yên ả, một ngày bình lặng, một ngày không sự kiện mà người ta gọi là nhạt nhẽo. Một sáng dắt xe ra, nghe tiếng kéo cửa, động cơ nổ và chả còn gì. Con hẻm lại im lặng trong cái trầm mặc, nhăn nheo như thân dây hoa giấy mà người ta trồng đầy đây.

Hoa giấy sáng nay lại rụng, một sáng chủ nhật gió bỗng thổi mạnh, trộn với gió và lá cuộn cuộn đi. Tôi thấy chiếc xe của em không còn ở đó nữa, căn phòng em chẳng còn đồ gì cả. Em đã đi rồi, hình như đêm qua tôi có nghe thấy tiếng ồn ào, tôi tưởng rằng lại có một người dọn đến nữa. Nhưng đó là em ra đi. Chưa kịp một lần chào hỏi, chưa một lần biết tên. Em ra đi và đôi mắt như những cánh hoa giấy, rơi xuống, gió lăn tăn cuộn với lá khô và hình như chẳng ai nhớ tới. Mọi thứ vẫn nhàn nhạt như chính con hẻm này vậy.
Nguồn: Toàn Phong/Bản Tin 24h
Share on Google Plus

About Unknown

Bài viết này được chia sẻ bởi Unknown.
    Blogger Comment
    Facebook Comment