Em vẫn đang chờ

Khi đồng hồ điểm 11 giờ đêm, em vẫn không ngủ được. Ngoài trời, gió lạnh đang thổi, những tán lá bay theo những ánh đèn đường vàng như thấm đẫm sự mệt mỏi của em. Đêm nay, anh lại không về.
Quen nhau sau một lần tình cờ đi thang máy chung. Thấy nụ cười với núm đồng tiền làm anh mê mẩn ngay – anh hay nói vậy. Rồi anh và em như một định mệnh ngày càng trở nên gần gũi.
Nhớ ngày ấy, nhiều khi anh đến nhà em. Chỉ tại em về trễ và phải chuẩn bị quần áo, tóc tai mà bắt anh phải ngồi đợi dài, đến khi cả tiếng. Để ý thấy anh ngồi dưới ghế lâu lâu lại ghé cái mặt đồng hồ lên xem, mà em không thể quên được. Cái hình ảnh anh bồn chồn, đứng ngồi không yên khi em phải nhập viện để sinh bé Na, cũng làm em vô cùng hạnh phúc. 
Nhưng rồi, thời gian trôi qua, con bắt đầu đi học thì anh cũng bắt đầu cho những cuộc nhậu thâu đêm của mình.
Tiếng điện thoại vang lên, em nhanh chóng bắt máy ngay, thì nghe những tiếng lè nhè: Mẹ con em ngủ sớm đi, đêm nay anh không về đâu; rồi một hàng dài của tiếng tút tút, làm chua xót bờ tai.
Chuyến đi mịt mờ trong bóng đèn đường lấp ló ngoài khung cửa sổ với bức rèm bay bay. Đêm nay em không vội đóng cửa, em muốn cái lạnh của không gian đêm tràn vào và làm bạn với sự lạnh lẽo của em. 
“Ba chưa về hả mẹ”
“Ừm con, thôi ngủ đi mai còn đi học nữa”
Tiếng bé Na lở mờ trong tối, khi nó chợt tỉnh giấc trong tối, rồi cũng vội vàng tắt đi. Để lại trong đêm một tiếng thở dài và cả một đôi mắt sâu.
Nhiều khi em vẫn luôn tự hỏi: sự đợi chờ có thể phân chia không nhỉ. Đó có thể là sự đợi chờ trong hy vọng như anh chờ em lúc em đang chuẩn bị đi chơi, hay lúc em lâm bồn. Nhưng sự đợi chờ cũng có thể là sự mệt mỏi và chán nản như lúc này đây.
“Beng” tiếng đồng hồ điểm 12h khuya, một ngày nữa lại bắt đầu, một chu kì mới lại bắt đầu. Thời gian và cả ngày tháng, mùa nắng hay mưa vẫn luôn có chu kì, và đến lúc nó lại bắt đầu, rồi sinh sôi, nảy nở trọn đầy hy vọng. Nhưng tình cảm của con người hình như không thể như vậy. Nó không thể đến một thời điểm nào đó bỗng chốc tươi mới, phong phú rồi đi vào úa tàn, rồi lại đúng lúc triển nở. Có những vết thương không thể nào lành, và những kí ức chẳng thể nào xoá. Tình cảm như một sợi dây dài vô tận mà nó không thể lặp vòng trở lại được. Cái gì đã tới thì đã tới, và cái gì ra đi thì mãi ra đi.
Gió lại xào xạc những vệt lá vàng, hoà vào ánh đèn đường lạnh ngắt và trơ vơ. Em như chiếc lá kia và anh như ánh đèn đường, lạnh lẽo và hững hờ.
Share on Google Plus

About Unknown

Bài viết này được chia sẻ bởi Unknown.
    Blogger Comment
    Facebook Comment