Valentine buồn một chuyến đi xa

Kết những mùa xuân ta cài trên mắt em. 
Khi tiếng đêm tàn và mùa xuân còn đọng
Những tiếng ca vẫn còn nuối tiếc rộn rã 
Trên những thảm đời, ngày khép lại rồi 
Mà sao ta vẫn nghe hoài tiếng miên mang
Tiếng thở dài trên những con phố, bụi mờ ẩn không bóng người qua. Thành phố dẫn vào đây, một thành phố khác im lìm. Những con số vẫn ở đó và tên người vẫn không đổi. Tiếng ru im theo những cơn gió, người đến và đi những nhành hoa héo úa. Một mùa tình nhân buồn trên những ngọn đồi không tên. 

Với những ai đã trải qua một cánh chiều ngang ngang bên cánh chim, Valentine nặng trĩu và có tên nhưng cũng không tên. Đôi mắt em nằm giữa thênh thang và đắp lên đến nỗi buồn không rõ ràng.
Ta chấm điểm trên tay, tháng 2 tháng buồn của mùa xuân vừa tắt, ta lật lại lịch và nhớ về năm ngoái. Tất cả đã tiêu tan mà như một giấc mơ. Con đường thênh thang ta đi với gió gọi, ta còn nhớ những thiết tha vờn không chút động. 
Ta gặp em vào một ngày không mới, nó quen thuộc như bao cuộc gặp gỡ và những tin nhắn qua lại như chính hơi thở, cho đi và nhận vào. Không ồn ào, không sôi động, em đến với ta bằng hơi thở của cuộc sống. Mọi thứ không đẹp như mơ nhưng nó khác lạ với những gì tồn tại. Có và không có như không có gì. Nhưng có làm người ta rạo rực và không có như đang phá vỡ tồn tại. Vòng bắt đầu mà kết thúc quá nhanh.
Quãng thời gian không tên chỉ có một lời yêu dấu ấy qua thật nhanh. Tôi bỗng thấy em gầy gò, ít nói. Em lãng tránh tôi nhưng đôi mắt chẳng thể nào lừa dối. Tôi hỏi em nhưng em chẳng trả lời. Chỉ trả lại cho tôi một chiếc thở dài quay gót. Một buổi sáng, tôi ghé bên em. Nhắn tin em không buồn trả lời, và chuông điện thoại vẫn cứ đổ. Một ngày, hai ngày, đến cả tuần như vậy. Im lặng kì lạ và tôi phải bước đi những bước nặng nề nhất, khi biết em chỉ còn là quá khứ.
Em không than thở, em không oán trách, chỉ có mắt em niếu kéo lấy đôi mắt tôi khi người ta đẩy em đi trên chiếc giường băng với bình oxy thở gấp. Tiếng cười trong đôi mắt và giọt lệ ứa trên môi. Em vui vì được thấy tôi lần cuối và lệ chua xót khi chẳng thể nào đáp đền.
Ngày bỗng trôi đi thật nhanh, khi tiếng xe cuối cùng rời bánh. Tôi biết rằng chỉ còn tôi và em. Nắm đất tươi và nhành hoa vài ngày đã héo, chất vội vàng người ta dạo bước và trở lại đời thật.
Chỉ có tôi như người say muốn xỉn, không khóc lóc, không thở than, tôi cũng như em tìm nhẹ nhàng trong những cơn gió. Bóng mặt trời bỗng rồi chiếu cao, nắng gắt lập lờ bị những tàn cây che bóng. Não nề.
Một năm, đủ để cỏ xanh và đàn bướm lui tới. Tôi lấy tay bứt một ngọn cỏ mỏng manh, bỗng từ đâu mọc giữa khe nứt bia ngay gần gương mặt em. Đủ rồi nhỉ. Hơn một năm rồi, không còn những khúc ca và nỗi nhớ cũng ra đi. Một Valentine không tên miên mang, tôi đến tặng em vài nhành cúc vàng. Chiếc lọ đọng chút nước, tôi đổ hết và lấy chai nước uống của mình rót vào đó một chút rồi cắm hoa lên. Hy vọng rằng, hoa sẽ tươi mấy ngày.
Share on Google Plus

About Unknown

Bài viết này được chia sẻ bởi Unknown.
    Blogger Comment
    Facebook Comment